Intro

Jae chưa bao giờ có thể phát âm được chữ 'R'. Cậu chỉ vẽ mấy đám mây trong quyển vở toán khi mà cậu đang đợi lớp học thêm với một bác sĩ chuyên gia chữa trị những tật liên quan đến cách phát âm khi nói chuyện. Trường Nghệ thuật chưa thu nhận cậu ấy. Họ nói cậu có thể hát, nó chỉ bởi cái vấn đề NhO nHỎ này để vượt qua, vậy nên cứ hai lần một tuần cậu sẽ ở lại trường khi mà mọi người đã rời đi để luyện lưỡi. 'F', cái âm 'F' đó, chỉ là một âm duy nhất, sẽ bật ra khi mà cậu đang cố gắng để nói được âm 'R', thế là biệt danh Jaef của cậu ra đời, và mọi người bắt đầu cười nghiêng ngả mỗi khi cậu nói.

Doyoung là bạn thân duy nhất của cậu ấy, người duy nhất có thể làm ngơ đi khuyết điểm của cậu, nhưng y lại có một lớp vocal trùng thời điểm với lớp luyện nói của Jae, nên cậu luôn giết thời gian bằng việc vẽ mây và nghe những bài hát cậu yêu thích trên máy phát lại. Cậu có một chút ngưỡng mộ với rapper TY (ồ......)

Chàng trai cũng gần tuổi của cậu và đã ra mắt vào năm ngoái, trở thành một hiện tượng trong nước. Fangirls của anh thật điên rồ, bài hát của anh lọt vào top bảng xếp hạng từng bài từng bài một, và bằng một cách nào đó, Jae trở thành một trong số ít những fanboys, nghe chất giọng trầm khàn của anh vào lúc cậu chuẩn bị đi ngủ một cách đáng thất vọng. Cậu còn luôn cân nhắc việc mua vé để tới show diễn, nhưng cậu cảm thấy thật kì lạ giữa một đám fangirl hú hét, và nếu như một ai đó có thể biết được một ai đó từ Trường Nghệ thuật, và thấy anh ở đó, Jae chẳng thể nào tưởng tượng nổi được kết quả sẽ ra sao.

Và nó vẫn giữ nguyên như vậy, và sớm sau đó bác sĩ mới chạy vào trong phòng hơi muộn, và hơi luộm thuộm - vẫn như ngày nào, Jae dừng bài hát và gấp quyển vở vào. Quay trở lại thực tại, bởi vì thực lại chính là tại đây và bây giờ, nơi cậu vẫn còn nói "Bác thế nào fồi ạ?" để chào hỏi bác sĩ.

____


Thấy hơi kì kì, nhưng thôi giữ nguyên nguyên tác còn hơn phá hoại đúng không? =))

Chương 1

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

No Girls Allowed

Serendipity